Quên mật khẩu?

Ẩn quảng cáo

 

  Oan hồn truyền kiếp.....

Go down 
Tác giảThông điệp
JongkEy™9a4
~ Member™
~ Member™
JongkEy™9a4


Giới tính Giới tính : Nam Pisces
Chinese zodiac Chinese zodiac : Rat
Bài viết Bài viết : 327
Xu Xu : 983
Thanked Thanked : 1
Sinh Nhật Sinh Nhật : 15/03/1996
Tham Gia Tham Gia : 01/08/2011
Tuổi Tuổi : 28
Yahoo Yahoo : Tây Ninh
Nghề Nghiệp Nghề Nghiệp : Học sinh 100000000000000000000000000000000000000000000000
Status Status : JongkEy The kEnBlock

 Oan hồn truyền kiếp.....  Empty
Bài gửiTiêu đề: Oan hồn truyền kiếp.....     Oan hồn truyền kiếp.....  EmptyMon Aug 01, 2011 10:21 pm

Ma thật ư? Tử Ân vẫn hồ nghi. Là một luật sư, học
hỏi biết nhiều. Tử Ân không thể nào tin được, thế gian này lại có thể tồn tại
một thế giới vô hình. Ma quỷ chỉ có trong chuyện hoang đường, nhảm nhí.
Thế
bóng trắng và những tiếng động vừa rồi là sao nhỉ? Sống lưng cô bỗng dưng rờn
rờn. Một luồng khí từ đâu thổi vào gáy cô lạnh buốt. Có cái gì tựa như nụ hôn
vừa phớt qua má cô thật nhẹ nhàng.
- Không giỡn nhé! - Tử Ân đứng bật dậy hét
to - Có giỏi thì hãy hiện nguyên hình ra đây. Ta không tin thế gian này có ma
đâu.
Bịch!
Một ống xương trắng rơi ngay trước mặt cô. Rồi một khớp xương
nữa, rơi chồng lên khớp xương đầu. Rõ ràng là một cái chân người đang nhảy múa.
Con ma đang từ từ hiện trước mắt cô. Thêm một cái tay lại rơi xuống nữa rồi...

Ngây người ra trong nỗi bàng hoàng, Tử Ân thấy ngạc nhiên hơn là sợ. Tựa như
đang được xem một phim kinh dị vậy. Con ma đã ráp xong cơ thể, chỉ còn chờ cái
đầu thôi. Thử xem nó làm gì mình nhé? Tử Ân cố căng tròn đôi mắt ra chờ
đợi.
- Tử Ân, Tử Ân, cháu đâu rồi...
Đúng lúc cái đầu sắp rơi xuống thì
giọng ông từ bỗng vang to. Rồi bước chân người rầm rập tiến vào. Ánh đuốc rực
lên sáng ngời cả một góc trời. Vụt một cái, bóng ma hoàn toàn biến mất.
- Tử
Ân... cháu đi đâu vậy?
Ông từ vừa bước tới, thấy Tử Ân ông chồm lên mừng rỡ.
Cạnh bên ông còn có ba thanh niên nữa. Thì ra, sau khi tỉnh dậy không thấy cô,
lại phát hiện ra vách nhà bị khoét một lỗ to, ông sợ quá, vội tri hô gọi đám
trai làng cùng mình vào khu nhà mồ tìm cô.
- Cũng tại ông không!
Tử Ân
giậm chân hờn dỗi.
- Con ma sắp hiện ra rồi, ông lại đến làm nó hoảng hồn
chạy mất tiêu.
- Con ma, cháu nói gì? Đã gặp ma ư? - Đôi mắt trợn tròn, ông
từ lắp bắp trong kinh hãi. Ba người thanh niên không cố ý mà bỗng đứng sát bên
nhau.Tử Ân gật đầu.
- Gặp rồi. Cháu đã gặp rồi nhưng chỉ có thân hình của nó
thôi. Cái đầu chưa kịp hiện ra đã bị ông và mọi người phá mất.
- Cháu... cháu
không sợ ư? - Ông từ nói như sắp hụt hơi. Ba gã thanh niên cũng nín thở chờ nghe
Tử Ân trả lời.
- Không sợ, hoàn toàn không sợ. - Tử Ân rùn vai đáp lời - Nếu
quả thật có ma, thì chúng cũng như ta, cũng tồn tại song song trong một thế
giới. Chúng vô hình còn ta hiện diện. Chẳng có gì đáng sợ đâu.
- Cháu nói
năng lung tung quá. Ta không hiểu gì cả. - Ông từ lắc đầu - Cả ba thanh niên
cũng thế. Họ ngơ ngác nhìn nhau mù tịt.
Biết có nói thêm cũng vậy thôi. Tử Ân
nhẹ nhún vai :
- Thôi, vãn tuồng rồi, chúng ta về thôi.
Ông từ gật đầu,
cùng ba thanh niên bước đi chầm chậm sau lưng Tử Ân. Ánh sáng theo họ xa dần.
Lúc đó, từ ngôi mộ của Lài, một bóng trắng hiện ra, vút lên lùm tre rồi khuất
dần trong bóng tối, có tiếng gà gáy xa xa... bình mình sắp lên rồi.
Ma thành
tinh và những xác chết bí ẩn
Mặc dù bị ông từ dùng hết lời lẽ ra ngăn cản.
Vừa đe dọa vừa năn nỉ, Tử Ân vẫn quyết không thay đổi quyết định của mình là tự
cô sẽ sơn sửa khu nhà mồ không cần ai giúp đỡ.
Một đêm thức khuya đối diện
với con ma, không làm sức khỏe Tử Ân suy giảm. Chưa sáu giờ, sương còn ướt mềm
trên cỏ, cô đã y phục chỉnh tề, ung dung bước vào chợ làng tìm mua sơn.
-
Cháu gái ông Hội đồng kia. Cô ta đẹp đấy chứ?
- Cô ta ở Sài Gòn phải không?
Chẳng biết làm nghề gì hé?
- Ừ... tôi đoán chắc ả không làm điếm cũng là vợ
bé của người ta thôi. Cả nhà ông Hội đồng sẽ chẳng ai làm được tích sự gì.
-
Chắc quả báo.
- Còn phải nói.
Vừa bước chân vào chợ, Tử Ân đã nghe sau
lưng mình dậy lên lời xì xào bàn tán. Họ như chẳng kiêng dè, cố tình nói cho cô
nghe vậy. Ức nhất là câu không làm điếm cũng làm vợ bé cho người, Tử Ân không
nhịn nổi, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người mới nói :
- Này chị kia,
chị vừa nói gì đó?
- Nói gì đâu. - Bà ta nhẹ so vai, chối bay đi. Những người
đứng quanh cũng gật đầu, đứng về phía bà ta cả.
- Đúng vậy, chúng tôi chỉ nói
chuyện phiếm thôi mà. Ác giả, ác báo xưa nay là chuyện thường tình đơn giản là
vậy, lẽ nào cô không biết.
- Phải rồi, không có tịch, không làm ác thì sợ gì
chứ.
Hừ! Biết chẳng nói lại Tử Ân giận dữ quay lại bỏ đi một nước, mặc những
tiếng cười lớn đuổi theo. Bây giờ thì chỉ cô thật sự tin giữa dòng họ Đoàn nhà
mình và những người dân làng kia có oán thù. Theo lời họ nói, dường như gia tộc
nhà cô đã làm một việc gì đó tàn ác lắm. Nhưng việc tàn ác đó là việc gì? Tử Ân
nhủ lòng lần này sẽ ở lại đây, đến khi nào khám phá ra bí mật mới thôi.
Nghĩ
rồi cô rảo bước nhanh đến hàng sơn. Mua lỉnh kỉnh đầy một giỏ. Nào cọ, nào bàn
chải, nào thùng, nào sơn rồi ì ạch xách ra đường. Nặng quá! Tử Ân đưa mắt nhìn
quanh tìm một chiếc xe kéo.
Mang tiếng mỗi năm về làng một lần, nhưng toàn
sáng đi chiều về. Toàn bộ thời gian đều dành hết cho khu nhà mồ, nên Tử Ân chẳng
hiểu được cuộc sống sinh hoạt của những người dân ở một vùng quê cách xa Sài Gòn
một quãng đường không xa lắm.
Đường đi không xa nhưng sự cách biệt về nếp
sống của hai vùng rất lớn. Bây giờ Tử Ân mới ngỡ ngàng nhận ra mức sống, trình
độ nhận thức của những người dân ở đây còn thấp quá. Có lẽ vì giao thông cách
trở, mỗi tuần chỉ có một chuyến xe từ Sài Gòn về và một chuyến xe ra. Lại phải
hai lần bước xuống đò nên kiến thức và văn minh ngại xuống. Để đến tận bây giờ
thế kỷ hai mươi mốt sắp đến rồi họ vẫn chưa biết thế nào là ánh sáng của ngọn
đèn không cần lửa. Đừng nói gì đến vi tính, điện toán mắc công.
Đời sống của
họ đơn giản vô cùng. Phương tiện giao thông chỉ có xe thồ, xe kéo. Hiếm hoi lắm
mới thấy người đi xe đạp chạy qua. Từ hôm qua đến nay, Tử Ân chưa thấy một chiếc
xe có động cơ nào chạy trên đường cả. Trách chi họ không mê tín dị đoan, tin ma
quỷ và vị thánh sống kia như thế. Trị bệnh bằng vỏ sầu riêng và vỏ chôm chôm.
Ôi, Tử Ân không nhịn được ôm bụng bật lên cười lớn.
Rồi cô lại thấy thương
hại cho họ quá. Sao lại có một sự cách biệt như vậy chứ? Sao những vị lãnh đạo ở
đây không biết quan tâm đến đời sống của những người dân? Tiềm năng kinh tế của
họ tương đối lớn, nếu đầu tư đúng mức, Tử Ân tin chẳng bao lâu nơi đây sẽ trở
thành một vùng quê trù phú, nhộn nhịp và hiện đại chẳng thua kém bất kỳ thị trấn
nào. Lòng Tử Ân bỗng nổi lên một tham vọng lớn. Cô muốn làm một cái gì để giúp
cho những người dân này quá. Lập trường học, mở bệnh viện hay làm một cái gì đó.
Chà! Mới nghĩ thôi, lòng cô đã rạo rực nôn nao lắm rồi.
- Cô Hai đi xe không
ạ?
Một chiếc xe kéo trờ tới, dừng ngay trước mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của
Tử Ân, ngẩng đầu lên, cô cười vui vẻ.
- Có... có ạ... Tôi muốn về khu nhà mồ
của ông Hội đồng.
- Khu nhà mồ ông Hội đồng? - Nụ cười mời khách trên đôi môi
anh tài xế vụt tắt. Nét mặt sa sầm, anh gằn giọng :
- Vậy ra cô là cháu của
ông Hội đồng? .
- Phải. - Tử Ân gật đầu không giấu diếm. Anh ta lập tức kéo
xe đứng dậy bỏ đi ngay, không nói một lời. Tử Ân gọi theo - Này anh ơi, sao vậy?
Sao lại không chở cho tôi, tôi trả tiền cho anh mà.
- Tôi nhổ toẹt vào đồng
tiền đẫm máu của cô. - Vừa nói anh ta vừa phun ngay bãi nước bọt xuống chân Tử
Ân.
Cô giận dỗi kêu lên :
- Ôi... thật là mất lịch sự, vô văn hóa. Không
chở thì thôi chứ. Làm như nơi đây chỉ có một mình anh chạy xe kéo thôi.
Hừ...
- Đúng vậy, ở đây có rất nhiều người chạy xe kéo. Nhưng họ thà ế chứ
không thêm chở cô đâu.
Kèm theo lời nói là một chiếc xe đạp sườn ngang thắng
kịt ngay trước mặt Tử Ân. Ngẩng đầu lên, mắt Tử Ân tối sầm đi khi nhận ra đó là
gã vô duyên chết tiệt hôm nào đã giành ghế của mình trên chuyến xe cuối cùng từ
thành phố về làng. Lòng tự ái trẻ con đã khiến cô ngoảnh mặt sang nơi khác. Đưa
tay quẹt mũi, gã cười khẩy nhẹ nhàng.
- Tự cao à? Cái trò đỏng đảnh tiểu thư
do chỉ nên diễn ra ở nhà để làm nũng với mẹ của mình thôi. Nơi đây chỉ có làm
người ta ghét cô thôi, cô tư sản kiêu kỳ ạ.
Đã tư sản, lại còn kiêu kỳ. Toàn
những danh từ Tử Ân ghét nhất đời. Không thèm nhìn đến gã nữa. Vừa lúc có chiếc
xe kéo chạy qua. Tử Ân đưa tay vẫy, chưa kịp nói gì, gã chết tiệt đã chen vào
:
- Cháu gái ông Hội đồng đó, anh có dám chở không?
Về Đầu Trang Go down
 
Oan hồn truyền kiếp.....
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
»  Truyện ma 50% có Thật 50% có giả
»  Truyện Ma nửa đêm vào xem nào các cậu ...........
» Khi chồng sống kiếp làm vợ
» Tu Thoai Long Phong - Kiep Dan Choi (Dua Be remix)
» Truyện vui CS

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Kênh thông tin giải trí dành cho teen việt :: ıllıllıTHẾ GIỚI GIẢI TRÍ ıllıllı ::  Thế Giới Truyện...!!! :: Truyện Ma-
Chuyển đến