Quên mật khẩu?

Ẩn quảng cáo

 

  bí mật kinh dị trong tiệm net ( phần cuối)

Go down 
Tác giảThông điệp
JongkEy™9a4
~ Member™
~ Member™
JongkEy™9a4


Giới tính Giới tính : Nam Pisces
Chinese zodiac Chinese zodiac : Rat
Bài viết Bài viết : 327
Xu Xu : 983
Thanked Thanked : 1
Sinh Nhật Sinh Nhật : 15/03/1996
Tham Gia Tham Gia : 01/08/2011
Tuổi Tuổi : 28
Yahoo Yahoo : Tây Ninh
Nghề Nghiệp Nghề Nghiệp : Học sinh 100000000000000000000000000000000000000000000000
Status Status : JongkEy The kEnBlock

 bí mật kinh dị trong tiệm net ( phần cuối)  Empty
Bài gửiTiêu đề: bí mật kinh dị trong tiệm net ( phần cuối)     bí mật kinh dị trong tiệm net ( phần cuối)  EmptyMon Aug 01, 2011 10:09 pm

Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, trong phòng máy
lạnh mở hết ga, vậy mà 3 người còn thức trong phòng lại đổ mồ hôi hột trong khi
3 người đang ngủ thì tay chân lạnh cóng như cái xác chết! Là 1 kỹ thuật viên vi
tính, Bảo rất rành về cách thức hoạt động của camera trên điện thoại, theo tính
toán camera chỉ có thể quay chính nó trừ phi quay vào tấm gương, không lẽ âm khí
trong phòng cũng giống như một tấm gương phản chiếu? nếu vậy thì Bảo phải thấy
chính mình chứ không thể thấy được cảnh vật phía trước.

Chuyện quá vô lý
nhưng lại xảy ra làm cả 3 người hầu như đều tin rằng căn phòng này có cái gì đó
rất âm u, rất độc địa dù rằng trước đó Thịnh và Linh vẫn còn hoài nghi. Bảo cố
làm ra vẻ bình tĩnh, anh mở phần file manager lên để kiểm tra xem phim này có gì
khác thường, Linh và Thịnh tuy không rành nhưng cũng đưa mắt nhìn vào cái mobi
để dò xét, đột nhiên Bảo đánh rơi cái điện thoại xuống nền gạch, 2 mắt trợn
trắng, há hốc mồm như người biết mình sắp chết! Linh và Thịnh không hiểu gì hết
vì nãy giờ có nhìn thấy cái gì kinh dị trong điện thoại ngoài đoạn phim ấy
đâu?

-Bảo bất động gần 1 phút, sau đó mới dần dần định thần lại ngồi
xuống ghế, từ từ mở miệng lắp bắp như em bé đang tập nói:
"Chết rồi, chết
thật rồi, người chết trả thù rồi!"

Thịnh rùng mình quay người xung quanh,
hai tay nắm chặt để trước ngực như muốn xô hết làn khí lạnh lẽo xung quanh, Linh
đứng kế bên Bảo như muốn được anh chở che dù biết anh cũng sợ chẳng thua gì
mình, cả 2 người đều hành động sợ sệt như nhau mặc dù họ vẫn chưa biết lý do tại
sao Bảo lại nói như vậy.
Thịnh hỏi lại:
"Nhưng...nhưng mà tại sao anh
biết? "

Cái điện thoại nãy giờ vẫn nằm im dưới đất, Linh rất xót cái N72
của mình, vả lại cô cũng không biết nó có gì ghê gớm mà Bảo quẳng xuống đất
nhưng thái độ của anh làm Linh rờn rợn nên không dám nhặt lên.
Bảo từ từ lượm
cái điện thoại lên, Bảo im lặng không nói lời nào kiểm tra lại lần nữa để xem
chuyện mình vừa thấy có đúng không hay chỉ là ảo giác. "Là thật rồi" Bảo nói lí
nhí trong họng, không biết là do quá sợ hay không muốn làm 2 người kia lo
lắng.
Linh từ nãy giờ vẫn bực mình, một phần vì xót cái điện thoại bị Bảo
quẳng không thương tiếc, một phần vì thất vọng khi thấy Bảo quá nhát gan,nãy giờ
cũng không nói được lý do mình hoảng sợ. Cô nói 1 cách bực dọc:
"Thế bây giờ
anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra được chưa? anh cứ lí nhí nói nhảm càng làm
cho mọi người vừa sợ vừa bực đây này!"

Bảo nghe Linh gắt gỏng anh mới
hoàn hồn, anh nói trong tâm trạng vừa xấu hổ, vừa lo sợ:
"Không phải anh nhát
đâu, nhưng mà lạ quá em à! đoạn clip mà mình vừa quay là dạng 3gp, quay 5 phút
mất ít nhất cũng phải 4 đến 5 Mêgabyte bộ nhớ, vậy mà.........."nói đến đây, Bảo
nghẹn giọng không nói được nữa, anh đưa cái điện thoại cho Linh.
Linh run run
cầm cái điện thoại, cô thấy lời anh chẳng có gì sai, vì bình thường cô quay phim
cũng hay để ý dung lượng của nó mỗi khi gửi qua bluetooth. Liếc vào phần thông
tin của đoạn phim trên điện thoại, Linh giật mình suýt đánh rơi cái điện thoại,
bởi vì trên màn hình xanh biếc, tên tệp tin vừa quay hiện rõ mồn một:
'videoclip2.3gp.51', dung lượng hiển thị đúng 51kb không hơn không
kém.

"Tại sao lại có đuôi là 51, tại sao dung lượng nó chỉ có 51 kb? anh
Bảo sao kỳ vậy anh?" Linh hỏi dồn dập khiền cho Bảo cũng không biết đường trả
lời, chỉ biết lắc đầu thở dài. Thằng Thịnh đứng kế bên dường như đã hiểu rõ sự
việc vừa xảy ra nên nó cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lấm lét nhìn xung
quanh.

Chờ cho Linh bình tĩnh lại, Bảo mới phân trần:
" Em có biết tại
sao anh biết là người chết trả thù không? tại vì trên tấm hình của ngôi mộ ghi
rõ ràng: bà Nguyễn Thị Minh Hải chết lúc 51 tuổi, mà người chết rồi thì vĩnh
viễn không bao giờ lớn hơn được 1 tuổi nữa, em hiểu không!"

Cả 3 lúc này
dường như đã hiểu hết lý do mà con số 51 xuất hiện nên cũng không còn thắc mắc
vì sao 51kb mà quay được 1 clip đến gần 300 giây đồng hồ vì đối với họ chỉ có
những gì thuộc về yếu tố tâm linh mới có đủ khả năng làm việc này.
"rầm rầm
rầm" tiếng đập cửa sắt đều đặn làm cả 3 giật nãy mình, mường tượng đến cảnh gia
đình thằng Tuân bị con quái vật hành hạ trong câu chuyện mà ông "Sáu Quán" kể,
Bảo thót tim quơ lấy cây ma trắc thủ thế rồi la lớn:
"Ai?"

"rầm rầm
rầm", Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng đập cửa đều đặn theo từng nhịp như
muốn làm người bên trong kinh sợ.
Cả 3 người đồng thanh thét lên: "Ai
đó?"

3 thằng game thủ đang ngủ như chết cũng giật mình tỉnh giấc, chúng
ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến cho ông bà chủ tiệm la làng lên
như vậy.
Thịnh tận dụng cơ hội đó kêu lên:
"Thằng Tuấn, thằng Kiến, Thằng
Minh, 3 đứa bay ra xem ai gõ cửa vậy?"

Dù không biết là chuyện gì đang
diễn ra, nhưng nhìn thái độ sợ hãi của ông bà chủ tiệm net, thách bố nó cũng
không dám mở cửa, thằng Tuấn thì cho rằng công an đến kiểm tra ban đêm, thằng
Kiến thì cho rằng giang hồ đến trả thù, thằng Minh thì cho rằng ông bà chủ sợ
cướp....cứ thế Thịnh càng kêu to chừng nào 3 thằng càng lùi vào trong chừng
nấy.

Không nhịn được nữa, Bảo rón rén ra cửa từ từ mở cánh cửa kiếng ra,
lần đầu tiên, Linh thật sự khâm phục Bảo và cảm thấy anh không nhát như mình
tưởng mà cũng có lúc rất gan dạ dũng cảm.

Về phần Bảo, anh cho rằng nãy
giờ mình thần hồn dọa thần tính, khiến anh mất cả lý trí và sự sáng suốt, nếu
như có ma thật thì trước sau gì cũng phải đối diện với nó, huống chi bây giờ
trong căn phòng lạnh này có đến 6 mạng người chứ anh không hề cô độc nên nổi sợ
cũng vơi đi phần nào. Mở xong cánh cửa kính, Bảo đưa mắt nhìn vào cái lỗ hổng để
xem trước đối tượng mình sắp đối mặt ra sao. Chỉ thấy một người đàn bà mặt sạm
đen...............

..................................................
..................................................
......


Phần 5b


Bảo thở
phào rút chìa khóa mở cánh cửa sắt, người đàn bà trạc ngoài 30, gương mặt lam
lũ, dường như là người trong xóm. Bà hỏi: "sao tui gọi hoài mà chú không ra mở
cửa vậy?"
Bảo giờ mới hiểu tại sao lúc nãy dù có hỏi gì thì vẫn không có
tiếng trả lời, cái cửa kiếng trong phòng đóng kín thì nghe được tiếp đập cửa sắt
là hay rồi chứ nói gì đến nói chuyện xuyên qua 2 lớp cửa! đúng là thần hồn nát
thần tính thật.
Bảo thản nhiên đáp:
"Ơ cái chị này hay nhỉ, giờ này la giờ
người ta ngủ, chị đập cửa làm phiền người ta, lại trách mở cửa lâu là thế
nào?"

Người đàn bà sang sảng:
"Chú mở tiệm cho khách chơi đêm là phạm
luật rồi, tôi chưa lên CA.phường thưa chú là may, chú còn lên giọng cái gì. Chú
vào kêu thằng Tí về nhà cho tôi, con với cái đi chơi cả ngày quên luôn đường về
nhà rồi."

Bảo xuống giọng:
"Lúc nãy em quá lời em xin lỗi chị, nhưng
mà thằng Tí nó về nhà từ trưa rồi".

Người đàn bà thất thểu quay về, không
quên nhắn lại 1 câu:
"Khi nào chú thấy nó bảo nó về nhà gấp dùm tôi, tôi đi
kiếm nó cả đêm, từ quán cafe cho đến bi da, tiệm net mà chẳng thấy nó đâu, con
với cái chỉ giỏi làm khổ cha khổ mẹ!"

Bảo thông cảm:
"Vâng,chị an tâm,
khi nào gặp em sẽ báo nó dùm cho chị".

Bảo toan đóng cửa thì
Minh,Tuấn,Kiến cùng nhau bước ra cửa, chúng quyết định không chơi tiếp nữa vì
chúng cũng cảm giác được có điều gì bất thường trong căn nhà này, vả lại chúng
sợ người đàn bà lúc nãy lên CA.Phường trình báo thì mệt. Bảo cũng cảm thấy điều
đó nên anh cũng vui vẻ tiễn chúng về. Đóng cửa xong, 3 người nhìn nhau lấm lét,
rõ ràng là họ cũng linh cảm điều gì đó đã xảy đến cho thằng Tí sau khi nó làm
hành động xúc phạm đến ngôi mộ lúc trưa. Lần đầu tiên trong đời, Bảo ra một
quyết định mà lúc bình thường chắc anh cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là làm:
" đào mộ kiểm tra".

Lời đề nghị vừa thốt lên, Linh và Thịnh bất giác xanh
mặt, 3 người đều là dân thành phố, đào hố chôn con dế còn không biết nói gì đến
tự tay đào mộ người chết? nhưng để tình trạng thê thảm như vậy kéo dài thì không
thể nào làm ăn được. Thôi thì liều một phen, nếu giải quyết xong được chuyện ma
quỷ này thì làm ăn chắc chắn sẽ suông sẽ, còn bằng không được thì trước sau cũng
phải dọn đi chứ sống còn không nổi thì làm ăn quái gì được.con số dư 15
triệu/tháng mà đã được chứng thực qua mấy tháng làm ăn đã giúp Bảo thêm phần tự
tin khi ra quyết định, bởi vì theo anh nếu dọn qua chỗ khác chưa chắc đã đông
khách mà tiền thuê nhà 1 tháng cũng rất cao, chưa kể giấy tờ chuyển địa điểm,
dọn máy...rất là phiền phức.

Quyết định xong, cả 3 bắt đầu đi xuống gian
cuối lấy mấy cái xẻng mà có lần ông Hưng kể chính tay ông dùng nó đào đất chôn
bà Hải. Tại sao là cả 3 cùng đi thì chắc bạn đọc cũng tự hiểu rồi nên tôi cũng
không cần giải thích thêm.
Từ ánh sáng lờ mờ của cái đèn vàng cũ kỹ treo trên
đầu, Bảo phát nhát cuốc đầu tiên xuống mộ, ngôi mộ được đắp sơ xài, chỉ qua vài
chục nhát cuốc, Bảo đã cảm thấy điều gì đó kỳ lạ, anh cảm giác dường như mộ được
lập bằng cách quẳng xác xuống rồi lấp đất lên chứ không phải bỏ vào quan tài,
suy nghĩ 1 lúc, cả 2 tiếp tục cuốc trong khi Linh hồi hộp cầm cái đèn pin rọi
xuống cho thêm ánh sáng.

Mãi 1 lúc sau, Thịnh dường như cuốc trúng 1 cái
gì đó rất cứng nên bị dội lại, Bảo phủi đất, lấy đèn pin từ trên tay Linh rọi
xuống thì chỉ thấy 1 cái hộp gỗ độ cỡ 40x60cm bị khóa, Bảo lảm nhảm: " rõ ràng
ông Hưng bảo là nằm trong quan tài rồi mới chôn, sao bây giờ chỉ có cái hộp,
không lẽ quan tài nằm rất sâu ở dưới? hay là hỏa thiêu xong rồi bỏ tro cốt vào
hộp này?"

Phần 5c


Bảo dùng
kềm bẻ cái bản lề mở hợp ra thì thấy bên trong là một hủ cốt, anh bổng phì cười
và giật mình sực tỉnh, thì ra nãy giờ anh và Thịnh đang cầm cuốc trên tay nhưng
chưa ai phát một nhát nào, tất cả chỉ là hy vọng và tưởng tượng của Bảo, anh vốn
rất ngán khi phải đào lên một cái xác bê bết máu thịt đang tróc ra khỏi xương,
anh chỉ mong đào lên 1 hủ cốt sạch sẽ rồi sau đó làm gì tính sau. Linh đứng bên
cạnh hối thúc dù trong thâm tâm cô cũng không muốn anh đào cái đống đất kinh
hoàng này lên.
"Lẹ đi anh, coi chừng không kịp thời gian đó, đèn pin bị mờ
rồi nè".

Bảo quay sang thịnh ra lệnh:
"Tao đếm đến 3 là cả hai cùng
cuốc một lúc nha!"

Thịnh gật đầu không đáp, hai tay run run làm cây cuốc
chà xuống nền nhà nghe côm cốp.
Bảo đếm đến 3, cả 2 lao vào cuốc lấy cuốc để
như chưa từng được cuốc đất. Đất ở đây đắp khá mềm nên chỉ loáng 1 tí đã đào
xuống 1 cái hố đủ để 1 đứa trẻ 7 tuổi. Hơn chục nhát cuốc nữa, Thịnh bổng cảm
thấy cây cuốc chạm phải một vật gì mềm mềm khác hẳn so với khi cuốc xuống nền
đất lúc ban đầu.Thịnh kêu lớn:
"Anh Bảo, xem kìa"

Cùng lúc đó, một mùi
hôi thối bốc lên tuy không nồng nặc nhưng cũng khiến cả 3 phải nôn thốc nôn
tháo, Bảo từ từ thò cuốc để đẩy đất cát sang 1 bên nhìn cho rõ, anh thấy đây là
xác con chó mực chết cũng khá lâu, thịt bị bong tróc và phân hủy nên không nhìn
rõ được hình dạng, nhưng nhìn màu lông và cặp mắt thì đây đích thị là con chó
mực mà anh từng thấy ở nhà sau, Bảo chắc nịch khẳng định, nhưng anh lại không
hiểu tại sao lại là xác con chó mực? thế xác bà Minh Hải đâu?

Ưu tư một
lát, Bảo quyết định móc điện thoại gọi cho ông Hưng để làm sáng tỏ vụ việc, cả 3
bước ra gian ngoài, trong đầu Bảo đã có sẵn 1 kế hoạch để ông Hưng không bắt bẻ
Bảo về chuyện đào mộ. Điện thoại reng gần 7 hồi mà vẫn không thấy đầu dây bên
kia bắt máy, Bảo cho rằng ông Hưng giờ đang ngủ say nên anh khá kiên nhẫn. Đến
lần gọi thứ 3 thì đầu dây bên kia có giọng 1 người đàn bà bắt
máy:
"Alo...."

Giọng nói vừa cất lên khiến cả 3 giật mình vì Bảo bật
loa ngoài khá lớn, giọng người đàn bà khá trầm chứ không thanh như giọng phụ nữ
thông thường, lại vang vang như vọng từ 1 nơi xa thẳm và tỏ vẻ mệt mỏi như đã
lâu rồi không được ngủ.




Im lặng 1 lát Bảo cất tiếng
hỏi:
"Dạ cho em hỏi đây có phải số điện thoại của chú Hưng không
ạ?"

Người đàn bà mệt mỏi đáp:
"Đúng, đây là điện thoại của ổng, mà
khuya rồi anh gọi có việc gì?"

Bảo cảm thấy an tâm hơn, anh nói:
"Dạ
cháu cần gặp chú Hưng có công việc gấp ạ!"

Người đàn bà nhẹ
giọng:
"Nhà tôi mất ngủ gần 2 hôm nay, đang hút thuốc ngoài ban công, để tôi
ra kêu, anh chờ tí!"

Một lúc sau, đầu dây bên kia có tiếng trả
lời:
"Alo ai đấy, tôi Hưng nghe đây!"

Bảo trả lời:
"Dạ chào chú
Hưng, cháu là Bảo mướn căn nhà ở Quang Trung đây!"

Ông Hưng hỏi
dồn:
"Đêm hôm khuya khoắt gọi có gì không vậy cháu?"

Bảo làm ra vẻ hồi
hộp:
"Cháu muốn báo với chú là lúc sáng có 2 người thợ đến thay đường ống
nước, họ chỉ đào xuyên qua lớp trên của cái mộ cô Minh Hải thì phát hiện xác 1
con chó mực, một đồn mười, mười đồn trăm, thế là mấy bà nhiều chuyện trong xóm
đi lên báo CA.phường xuống kiểm tra vì họ thêu dệt cho rằng xác bị đào lên để
bán bộ phận người".

Ông Hưng giật thót người suýt đánh rơi cái điện thoại
đang cầm trên tay, ông hỏi gấp:
"Rồi sao nữa, nói nhanh lên cháu!"

Bảo
vô đề:
"Lúc nãy công an đến yêu cầu khai báo về nguồn gốc ngôi mộ, tấm hình,
và lý do xác con chó nằm trong ngôi mộ, cháu không biết khai làm sao nên hỏi chú
cho rõ để tí nữa lên trình báo".

Ông Hưng biết chẳng thể giấu được nữa,
ông đáp bằng giọng chậm rãi:
"Nói thật cháu đừng giận, chuyện bác kể hôm
trước không đúng sự thật. Sự thật thì bà Hải là chị của chú, đang sống bên Mỹ
chứ chưa có chết. Căn nhà cha mẹ để lại cho 2 anh em, bác thì ở nhà vợ nên
thường hay cho mướn nhà đó để kiếm thêm tiền cafe cà pháo. Mấy tháng nay bả cứ
gọi điện về đòi bán cái nhà rồi gửi nữa tiền qua cho bả. Bả thì mắc bệnh nan y,
sống nay chết mai nên dù bác có gửi tiền thì cũng chả có hưởng được mà chỉ cho
lũ con lai khốn nạn bên ấy tiêu pha. Vì vậy, sẵn dịp con chó mực nuôi trong nhà
chết vì ăn phải thịt bò có dính phân urê với hàm lượng cao, ông Hưng quyết định
chôn con chó trong gian giữa của nhà và tìm 1 tấm hình chụp người bị bệnh dại
lúc lên cơn rồi treo đại lên thành 1 ngôi mộ, mỗi khi có khách đến mua thì ông
Hưng đều hồ hởi khoe ngôi mộ để khách hoảng sợ mà bỏ đi, hàng xóm có hỏi thăm
bệnh tình bà Hải thì ổng bảo rằng bả chết rồi nên ông đem hình về thờ.Cứ thế
ngày này qua tháng nọ, ông luôn cố gắng làm cho căn nhà trở nên âm u đáng sợ để
chắc chắn không có ai dám đặt mua trước khi bà Hải chưa qua đời".

Bảo
dường như hiểu được phần nào câu chuyện nên anh giảm bớt sự lo lắng, anh vờ hỏi
1 câu quan tâm để chắc chắn rằng không có hồn ma bà Hải trong căn nhà:
"Vậy
chứ bệnh tình của chị bác ra sao rồi?"

Ông Hưng đáp bằng giọng buồn
buồn:
"Bả còn khỏe như trâu ấy, hôm qua bả còn gọi điện bảo tôi nếu không
chịu bán căn nhà bả sẽ nhờ thằng Tùng, sống ở quận 10 làm môi giới bán căn
nhà".

Bảo hoài nghi hỏi lại:
"Thế căn nhà này chưa từng có chuyện kỳ
lạ gì xảy ra hay sao? bác nhớ lại xem có cô gái nào mặc áo trắng, tóc dài đến
giữa lưng hay đại loại là thế từng chết trong nhà này không?"

Ông Hưng
khẳng định chắc nịch: "Nhà này bố mẹ để lại cho chị em tôi, gần 20 năm nay không
hề có ai trong nhà chết cả." nhưng mà chuyện kỳ lạ thì không phải là không
có.
Câu nói của ông Hưng là cả 3 chợt chú ý lắng nghe về cái điện thoại của
Bảo đang tút tút tút vì sắp hết pin.

Ông Hưng kể:
"Trước lúc cậu dọn
vào thì có 2 vợ chồng trẻ dọn đến thuê, nghe nói là sắp sanh con. Chả hiểu ăn ở
ra sao mà con vợ bỏ đi biệt tích không nói lời nào, thằng chồng thì khóc đến tội
nghiệp vì vừa nhớ vợ, vừa mong con.Mấy ngày sau thì thằng chồng nó gọi tôi xin
hủy hợp đồng thuê nhà vì nó muốn về quê tìm con vợ, tôi thấy tội nghiệp nên trả
cọc mà không bắt đền, chỉ lấy 1 tháng tiền nhà. Sau đó 1 tuần thì bà Hải phone
về bảo tôi bán căn nhà nên tôi đào ngôi mộ cho con mực". Như chợt nhớ ra điều
gì, ông Hưng la lớn:
"À đúng rồi"

Tiếng la làm 3 người giật mình, Bảo
vồ vập hỏi:
"Chú phát hiện điều gì lạ sao?"

Ông Hưng bắt đầu nói bằng
giọng hơi hoảng:
"Lúc tôi đào đất tôi cũng để ý địa điểm chôn, ban đầu định
chôn ở nhà sau nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu làm vậy thì người xem nhà cũng không
ngại lắm nên tôi vào gian giữa, không ngờ gặp ngay địa điểm lý tưởng nhất là ở
bên phải của gian giữa vì đất khá mềm hơn xung quanh nên tôi đào lên cũng chẳng
tốn bao nhiêu sức. Bây giờ để ý kỹ mới thấy hình như đất ở đó hình như đã bị cào
xới nên tơi và mềm hơn xung quanh.Ban đầu tôi nghĩ có ai chôn tiền bạc gì ở đó
nhưng đào chôn con mực xong chả thấy gì nên cũng không chú ý nữa".

Cả 3
dường như đã hiểu lý do tại sao, Linh la lên:
"Anh ơi, hay là có người chết
nằm sâu bên dưới xác con chó mực?"
Đúng lúc đó thì điện thoại Bảo hết pin,
anh cũng không buồn gọi cho ông Hưng nữa vì ý nghĩ của anh giờ đây cũng giống
Linh, anh cho rằng có 1 cái xác của người đàn bà đang nằm bên dưới xác của con
chó mực, không biết có phải vì máu chó mực gây tác động lên xác chết, khiến cho
âm hồn cứ bị vây hãm trong nhà mà không tan biến được? nhưng xác người đàn bà
này là ai? có liên quan gì đến cặp vợ chồng bị mất tích đó hay không? tại sao
lại nằm trong nhà gần một năm mà không ai hay biết?


Phần 5d


Cả 3 đứng lặng 1 lúc khá lâu, mỗi cái
đầu là 1 trí tưởng tượng riêng không ai giống ai, điểm chung duy nhất là họ đều
chắc mẫm có cái xác chết ở dưới sâu hơn tầng chôn xác con chó mực, còn người đó
là ai thì mỗi người hiểu một cách : Bảo cho rằng đó là người vợ của thanh niên
thuê nhà, Thịnh thì tin rằng người vợ vì 1 lý do nào đó làm chết đứa bé nên chôn
nó ở dưới rồi bỏ đi biệt tích bỏ mặc người chồng.Riêng Linh thì lại nghĩ khác,
cô vốn rất thông minh và gan dạ, nếu lúc nãy không tận mắt chứng kiến có bóng ma
xuất hiện sau lưng của Thịnh chắc đến giờ Linh vẫn không tin rằng có ma vì lập
trường của cô khá vững. Linh chờ cho Bảo và Thịnh suy nghĩ 1 lát rồi mới lên
tiếng:
" Anh tin ông Hưng nói sự thật sao anh Bảo?"

Câu nói làm Bảo và
Thịnh ngạc nhiên trố mắt nhìn Linh, rõ ràng ông Hưng kể chuyện khá mạch lạc, lại
tự nhận mình là người nhẫn tâm khá tham tiền đến mức không màng đến sống chết
của chị mình. Trên đời này có người ngu đến mức nói dối xấu về mình hay
sao?

Linh tự tin giải thích:
"Đúng là không ai ngu tự nhiên đi nói dối
mà lại nói xấu chính mình, trừ phi là nói xấu chuyện nhỏ để cho giấu chuyện xấu
lớn hơn.
Bảo lúc này mới bừng tỉnh như người vừa thức dậy từ một giấc ngủ
sâu, anh cảm thấy lời của Linh nói không phải là không có lý! anh tự phân tích
trong đầu 3 lý do đáng nghi ngờ mà lúc nãy anh như bị thôi miên cứ tin răm rắp
theo lời ông Hưng:

*Ông Hưng đã từng gạt Bảo 1 lần lúc thuê nhà, vậy lấy
gì đảm bảo lần này ông không tiếp tục lừa gạt Bảo?

* Lời lẽ của ông Hưng
dường như muốn ám chỉ dưới đất có xác người chỉ là phụ, mà điểm chính là ông
muốn đổ tội một cách gián tiếp cho người chồng thuê nhà.

*Nếu ông không
muốn bán nhà thì chỉ cần rao giá thật cao hay thậm chí không tiếp khách mua, thế
là xong, tại sao lại phải dày công đào cái mộ con chó để hù khách mua
nhà?

Chỉ với 3 lý do đó thôi cũng đủ để nghi ngờ về sự trung thực của ông
Hưng, Bảo tự vả vào mặt, lòng tự hỏi:" Mình bịa chuyện gạt ông Hưng nói ra sự
thật cứ ngỡ là cao tay, không ngờ bị ổng phun vào mặt 1 cục lừa to tướng, rốt
cuộc ai là kẻ thắng cuộc trong trò lừa đảo này?"

Càng biết ông Hưng nói
láo, cả 3 lại càng muốn tìm ra sự thật, cuộc đời thật là lạ: nó tô điểm cho sự
dối trá, nhưng chính sự dối trá của nó tô điểm lại tạo ra một hấp lực rất lớn
khiến người ta bất chấp tất cả để tìm ra sự thật, suy cho cùng chân lý, sự thật
cũng là đích đến cùng của cuộc sống chứ không phải là sự dối trá, 1 người càng
dối trá bao nhiêu thì họ càng không muốn nhận sự dối trá bấy nhiêu!!!

Suy
đi tính lại một lúc lâu, cả 3 quyết định đi đến cùng sự thật, thà mất chỗ làm
chứ không thể để ông Hưng lừa gạt mãi được, Bảo tiên phong ra quyết định :" Đào
mộ một lần nữa và đào thật sâu"

Linh và Thịnh không cảm thấy bất ngờ
trước câu nói đầy quả quyết của Bảo là vì cả 2 cũng có cùng ý nghĩ như Bảo. Bởi
vì theo tính toán, nếu như không thấy gì cả thì chỉ việc lấp đất lại là xong,
cái bị mất chỉ là giấc ngủ 1 đêm và công sức đào bới. Nếu như quả thật có xác
chết thì sẽ chia ra 2 trường hợp: hoặc của bà Minh Hải,hoặc của người vợ. Với
xác người vợ thì chắc chắn phải báo công an rồi, còn xác bà Minh Hải thì cũng
không biết tính ra sao vì đâu có biết rõ sự tình mà ông Hưng cố che giấu. Nếu
quả thật bà ấy chết vì bệnh và được chôn cất ở đây thì việc đi báo công an chẳng
khác gì làm trò cười cho thiên hạ. Nghĩ thế nhưng cả 3 vẫn kiên quyết làm, kết
quả ra sao thì tới đó xử lý sau.

Nghĩ vậy nên chẳng ai bảo ai, 3 người
cùng nhau đi vào gian giữa, lụm mấy cái cuốc lên, từ từ nín thở kéo cái xác con
chó sang 1 bên rồi tiếp tục đào sâu xuống. Đào gần 30 phút vẫn chẳng có gì ngoài
đất cát, Thịnh vất cuốc toan bỏ cuộc thì Bảo vội vàng trấn an:
"Đất ở lớp
dưới đây khá tơi và xốp giống y như lớp trên, chắc chắn là đã có sự đào bới, cày
cuốc gì nó mới như vậy, chú mày ráng kiên nhẫn thêm 1 chút đi, mai tao cho ngủ
xả hơi"

Thịnh chán nản cầm cây cuốc lên tiếp tục phát cuốc liên tục, đến
lúc gần như Bảo cũng cảm thấy chán nản thì anh cuốc phải 1 vật gì có màu đo đỏ,
không dám chạm vào, Bảo dùng cuốc đẩy đất qua một bên để xem cho rõ thì thấy đó
là một cái nón ông già noel của con nít đã bị mục nát, sự vật xuất hiện ngoài
sức tưởng tượng của 3 người, không ai bảo ai nhưng cả 3 đều có cùng 1 suy nghĩ :
"tại sao lại xuất hiện cái nón noel con nít?"

Vừa lúc đó ngoài gian sau
bất chợt có 1 cơn gió mạnh lùa vào trong làm cả 3 lạnh thót cả người, trong cơn
gió thoang thoảng mùi hôi tanh mà lúc bình thường chưa bao giờ ngửi thấy, nó
tanh còn hơn cả mùi xác con mực lúc mới đào lên, Thịnh không nói không rằng quay
ra sau nôn ọe một bãi to tướng, bao nhiêu bò bía ăn lúc tối đều nôn ra hết cứ
như là cơ thể thải chất độc ra ngoài, Bảo và Linh cố nén lại, không phải vì 2
người to gan hơn mà vì họ đoán mùi hôi tanh này không phải mang từ bên ngoài vào
mà từ dưới mộ bốc lên!!!!!!!!!!!!!



Chờ 1 lúc sau Thịnh lấy lại
bình tĩnh, Bảo tiếp tục xới đất lên để kiểm tra bên dưới, không quá 10 cuốc, mùi
hôi thối bốc lên nồng nặc theo kiểu dồn ứ lâu ngày chưa thoát đi hết, Linh bụm
miệng chạy một mạch ra nhà trước, Thịnh quẳng cuốc nín thở chạy thục mạng theo
Linh, chỉ có mỗi Bảo đứng chết lặng, giống như anh không nghe thấy mùi khủng
khiếp từ những thứ anh vừa tìm thấy. Nhưng không, cái thứ mùi hôi thối tanh tưởi
khủng khiếp đó Bảo vẫn cảm nhận được, nhưng so với những gì anh vừa nhìn thấy
thì nó quá nhỏ bé, quá bình thường. Bên dưới lớp đất, ẩn hiện 3,4 xác người mục
rửa nằm chồng lên và đè lên 1 cái quan tài đang bị mục nát, Bảo dần hiểu ra sự
việc, lúc này anh không còn sợ hồn ma nữa, anh cũng không ghê sợ những cái xác
này, anh kinh sợ 1 thứ còn ghê rợn hơn tất cả: "kẻ thủ ác".


Được 1
lúc, Linh và Thịnh sau khi súc sạch bao tử cũng đã quay trở vào, Linh không dám
nhìn thẳng vào hiện trạng quá kinh khủng, cô chỉ biết quay lưng nhăn mặt và nhịn
thở. Thịnh nhìn Bảo đang có vẻ sợ sệt lo lắng nhưng lại không có vẻ gì là ngại
nhìn mấy xác chết, Thịnh hỏi dò:
"Anh nghĩ gì vậy? giờ làm...làm sao đây anh,
quá nhiều người chết!!! Hay là mình gọi công an đi!"

Bảo nhìn thằng em
đang lo lắng nói bằng giọng khá lo lắng:
"Việc đầu tiên là mình phải gọi cho
công an đến, không phải vì điều tra vụ án mà vì an toàn của mình bởi vì lúc nãy
ông Hưng đã biết mình nghi ngờ cái mộ, không chừng chúng ta sẽ giống những cái
xác ở đây. Việc thứ 2 là trong khi chờ công an đến, mình phải sơ lược được những
ai đã bị giết."

Bảo vừa nói ra, Linh và Thịnh cùng nhìn nhau gật đầu liên
tục, anh lo lắng không sai, những người chết ở đây có hơn 3,4 người và cũng
không biết họ bị giết bằng cách nào thì có gì đảm bảo 3 người đang nhìn họ sẽ an
toàn mà rời khỏi đây? Thịnh nhanh chân chạy ra gian ngoài lụm cây ma trắc đem
vào, Linh cũng cầm cây xẻng lên để có thể phụ giúp nếu gặp nguy hiểm. Bảo quay
đầu nhìn mấy cái xác chết, ấn tượng đầu tiên là một cái áo phụ nữ bị rách tơi
tả, nhưng cái màu áo đó rất quen thuộc, dường như anh đã từng gặp cách đây không
lâu, Thịnh và Linh cũng xác định như thế nhưng nhất thời không nghĩ ra, vài giây
sau Linh hốt hoảng la làng: "trời ơi, má thằng tí lúc nãy qua kiếm mặc cái áo
này mà"



Phần 5e


Bao
nhiêu bất ngờ xảy ra khiến cả 3 càng hoảng loạn và càng lúc càng không tin vào
tai mắt của mình nữa, dường như trong cái thế giới âm u này ý thức không hẳn đã
đúng và mạnh hơn tiềm thức, mà theo khoa học lý giải 1 số trường hợp lên đồng,
ngoại cảm thành công một phần là nhờ vào khả năng tạm thời chế ngự ý thức để đi
vào trạng thái tiềm thức, lúc đó khả năng đón các bức xạ của người chết sẽ mạnh
hơn hẳn.

Bảo nhắm mắt tập trung cố gắng nhớ lại hình ảnh mẹ thằng Tí lúc
nãy, anh nhớ rõ ràng bà cũng như bao con người đang sống khác, chỉ khác ở gương
mặt sạm đen còn hơn cả những người buôn gánh bán bưng, quần áo tươm tất không
rách, không dơ, không ướt............. đâu có điểm nào khác thường? Suy nghĩ 1
lát bổng Bảo giật mình lùi lại 3,4 bước khỏi cái mồ, bởi vì anh vừa nhớ lại một
chi tiết đáng sợ: " trời đang mưa nặng hạt mà bà mẹ Tí lúc nãy không hề mặc áo
mưa hay đem dù!!!".


Bảo lảm nhảm như người mất hồn, thật vô lý: dường
như anh không còn tin vào những con người thật mà anh gặp nữa, nhưng lại tin vào
thực tế anh đang gặp phải: một điều gì đó có liên quan đến những tử thi ở đây
đang bám theo anh, không hiểu là muốn thông báo, muốn ám hại, hay chỉ muốn hù
dọa anh?

Bảo lấy lại bình tĩnh, anh tiến đến cái hố, lấy xẻng làm tay,
anh muốn kiểm tra xem dưới mộ có bao nhiêu người, bao gồm những ai quen ai lạ!.
Chẳng khó khăn lắm, anh xác định bên trên cái quan tài mục nát là 2 người phụ
nữ, trong đó chắc chắn có 1 người 90% là mẹ thằng tí lúc nãy, 1 người đàn ông và
1 đứa bé, tuổi tác rất khó xác định nhưng nhìn vào màu của những nắm tóc bị tróc
khỏi da đầu có thể thấy không có người già. Như vậy nếu như mộ này là của bà
Minh Hải thì bà ta phải nằm trong cái quan tài kia, còn nếu không phải thì cũng
không thể xác định được vì việc khui 1 cái quan tài dù đã mục nát vài chỗ cũng
rất khó.

Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa sắt vang lên khiến cả 3 người như
đang mơ mộng hồi tỉnh, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cả 3 đều quơ 1 món vũ khí để
hộ thân trước khi tiến ra cửa. Lúc này trong đầu cả 3 người chỉ có 1 ý nghĩ:
"sinh tồn" và chỉ có 1 nổi sợ: "kẻ giết người đã tới". Bảo phân công rõ ràng:
Linh và Thịnh đứng 2 bên cửa, nếu đối phương có hành động kỳ lạ cứ thẳng tay mà
phang để bảo toàn tính mạng, Bảo sẽ chịu trách nhiệm mở cửa. Mở cánh cửa kiếng
xong, Bảo đưa mắt vào khe hở của cánh cửa sắt để nhận diện đối phương, chưa đầy
1 giây, anh đã lùi lại, mặt lộ kinh hãi, bởi vì đúng như dự đoán, ông Hưng chủ
nhà đã tới. Bảo khẽ ra hiệu cho 2 người kia cẩn thận rồi tiến đến từ từ mở khóa
cánh cửa sắt. Cánh cửa vừa hé mở, trái với dự đoán, ông Hưng không hề đem theo
vũ khí, gương mặt ông buồn rầu và đượm vẻ lo lắng, ông không bước vào nhà mà hỏi
dồn ngay:
"Tình hình đến đâu rồi cậu, phía công an có yêu cầu gì
không?"

Bảo điềm tỉnh mời ông vào nhà, vừa bước vào nhà, Thịnh nhanh tay
kéo cửa sắt lại, Linh cầm cây đứng ngay bên trái ông Hưng tỏ ý phòng thủ, Bảo
nghiêm mặt:
" Tôi yêu cầu bác cho chúng tôi lời giải thích hợp lý về những
cái xác bên dưới ngôi mộ này"

Giọng nói như đang thép của Bảo khiến ông
Hưng bối rối, một lúc sau, ông lấy lại bình tĩnh, ông Hưng đáp bằng giọng buồn
rầu:
"Cậu đã đào lên hết rồi sao?"
Bảo lặp lại câu nói:
"Tôi yêu cầu
bác giải thích về 4 cái xác chết dưới mộ và câu chuyện của bà Minh Hải, chị của
bác!"

Ông Hưng khẩn khoản:
"Tôi xin các anh, hãy tha cho cháu nó, nó
không cố ý đâu!"

Câu nói của ông Hưng làm 3 người đứng xung quanh giật
nảy mình, bởi 1 lẽ đơn giản vì trong tâm trí của 3 người thì ông Hưng chính là
hung thủ, là chủ mưu của những vụ án mạng dưới mộ. Không ngờ ông Hưng lại là
người bênh vực hung thủ.
Linh sửng sốt:
"Chú nói ai?"

Ông Hưng buồn
rầu:
"Vợ chồng tôi có 1 đứa con trai 22 tuổi, không may năm 16 tuổi nó bị tai
nạn giao thông rồi từ đó mắc bệnh tâm thần, trong 1 lần dẫn cháu đi đến lấy tiền
nhà thì gặp cô Dung má thằng Tí đang ở đó chơi, lúc đó tôi có ý định tăng giá
nhà nên bàn với vợ chồng cậu Long thuê nhà, chẳng ngờ cô cậu phản ứng dữ quá,
còn đòi thưa kiện đòi bồi thường vì chưa hết hợp đồng mà lại tăng giá, cô Dung
đứng kế bên cũng hưởng ứng với cậu Long, tôi 1 miệng chẳng địch nổi nên lời nói
có phần thái quá, không ngờ cậu Long xông lên định đánh tôi. Thấy tôi sắp bị
đánh nên thằng bé có vẻ bị kích động, nó chạy tới la lớn:
"Không ai được đánh
bố tôi"

Cô Dung quay sang mắng nó:
"Con nít đi chỗ khác
chơi"

Cậu Long không nói không rằng tán nó một bạt tay té xuống bàn, bị
kích động nó đột nhiên chộp lấy con dao gọi trái cây trên bàn đâm liên tiếp vào
mặt cậu Long, lúc đó cô Lan vội chạy ra nhà sau để tránh, cô Dung chậm chân bị
nó cứa vào cổ nằm giãy giụa. Nó vẫn còn điên tiết nên định chạy ra nhà sau giết
nốt cô Lan, tôi vội ôm nó lại thì bị nó xô té đập trán vào cạnh bàn và chạy vào
trong giết luôn cô Lan và đứa nhỏ con cậu Long.Lúc đó là giữa trưa, tôi nhớ như
in tiếng thét của đứa bé trước khi bị cắt gần đứt lìa đầu khi đang đội nón noel
chơi ngoài sau. Lúc đó tôi cực kỳ hoảng loạn, vừa sợ vừa thương cho thằng con
mình, tôi quan sát xung quanh thì thấy không có ai vì nhà tôi cách khá xa những
căn khác nhờ bãi cỏ rộng. Thằng con tôi giết người xong thì quẳng dao rồi bật
khóc như trẻ nhỏ, nó không biết và cũng không nhớ hết mình đã làm những gì. Là 1
người cha, không thể để con mình gặp tai họa, tôi ngồi gần 2 tiếng đồng hồ mới
tìm ra cách chôn họ đè lên quan tài của chị tôi, tôi tin rằng chị cũng không
trách tôi làm như thế vì nó cũng là cháu ruột của chị. Hôm sau thì tôi đem con
chó mực nuôi ở nhà vợ về đây để chôn lên trên, vì theo tôi biết chó mực sẽ khiến
oan hồn những người chết không thể báo thù.


Nói đến đây, hai mắt ông
Hưng đỏ hoe, 1 người cha chứng kiến con mình giết người rất tàn nhẫn nhưng làm
sao nhẫn tâm để con mình bị bắt khi biết nó không thể điều khiển bản thân, hơn
nữa nó vì bênh vực mình. Ông cảm thấy tội cho đứa con trai khổ mạng của mình còn
hơn cả 4 người chết oan ức kia, nhưng biết làm sao đây? họ là cha con mà.
Bảo
mặc kệ những hành động đau khổ của ông Hưng, anh hỏi gấp:
"Thế bây giờ con
trai bác đâu?"

Ông Hưng hạ giọng:
"Cậu muốn giao nó cho công an sao?
Tôi xin cậu, nó đã khốn khổ lắm rồi, nếu cậu muốn báo công an tôi sẽ nhận hết
mọi trách nhiệm, chỉ mong cậu đừng kể câu chuyện hôm nay ra cho người khác
biết."

Tình thương con của ông Hưng khiến Bảo cũng cảm thấy xót xa, nhưng
trước thảm cảnh của 4 người vô tội kia anh không thể làm ngơ bỏ qua được. Anh
đáp lời ông Hưng bằng giọng nhẹ nhàng:
"Bác cứ để cháu gặp anh ta, nếu anh ta
thật sự bị tâm thần thì chúng cháu sẽ suy nghĩ trước đề nghị của bác, còn nếu
không thì xin lỗi chúng cháu làm không được"

Giọng Bảo nhẹ nhàng như
thông cảm với nổi khổ của một người cha, khác với giọng nghiêm nghị đối với kẻ
giết người mà anh dùng cách đây chỉ vài phút.

Ông Hưng chỉ tay về phía
nhà sau:
"Đằng sau nhà có một con đường hầm lúc trước dùng để tránh bom, sau
này tôi che lấp đất lên cửa vào nên những người thuê nhà không ai biết. Tôi nhốt
cháu dưới đó, mỗi tháng lấy tiền nhà tôi đều mang theo thức ăn đến rồi ra nhà
sau đi tiểu để bỏ vào hầm cho nó. vì đa số ở đây rất sợ đi vào toilet nên tôi
mới không bị phát hiện. Các cậu theo tôi đi gặp nó, nhưng tôi xin các cậu chớ
làm nó sợ vì lúc nó nổi điên lên rất nguy hiểm.

Cả 3 lẳng lặng theo sau
ông Hưng đến nhà sau, ông Hưng chỉ vào ô đất lớn ở bên trái toilet rồi
bảo:
"2 cậu phụ tôi phủi đất và nâng tấm cửa lên"

Bảo đưa xẻng cho ông
Hưng xúc đất qua 1 bên, anh và Thịnh xắn tay áo chuẩn bị kéo cánh cửa sắt lên,
hai mắt chăm chú nhìn xuống lớp đất khi biết kẻ thủ ác ghê gớm đang ở dưới đó.
Linh lùi ra xa gần 5 bước,sau lưng 2 tay run run giấu cây ma trắc. Ông Hưng chỉ
sau vài lần xúc đã làm lộ ra lớp cửa hay nói đúng hơn chỉ là 1 miếng sắt hình
tròn như nắp cống đã rỉ sét, Thịnh và Bảo cùng xoắn tay áo kéo miếng sắt lên
trong khi mắt không ngừng nhìn thẳng xuống dưới để đề phòng kẻ địch nguy hiểm
sắp xuất hiện.

"Cốpppppppppppp"

Đột nhiên Thịnh ngã lăn ra đất bất
tỉnh sau tiếng "cốp", Bảo giật mình xoay qua thì đã thấy đầu xẻng của ông Hưng
đang lao tới trước mặt, hoảng quá anh cuối đầu xuống và té ra đất thì thấy lưng
đau nhói.


Ông Hưng không buông tha, ông kéo xẻng về toan chọt thẳng
vào sau gáy của Bảo thì thấy trời đất tối tăm rồi ngã lăn ra đất. Thì ra từ lúc
mở nắp hầm đến giờ, Linh vẫn còn hoài nghi 1 chi tiết mà cô không thể giải thích
được: "tại sao ông Hưng có thể mở nắp hầm 1 mình chuyển thức ăn cho con mà lại
cần đến 2 người khỏe mạnh khiêng nắp?" nghi vấn đó cứ đeo bám cô trong suốt quá
trình khai thông cửa đường hầm khiến cô bước lui lại và giấu cây ma trắc sau
lưng, ông Hưng cho rằng cô vì sợ kẻ tâm thần điên loạn nên mới lùi lại chứ ông
không ngờ cô đang theo dõi hành động của mình, điều này khiến ông Hưng chủ quan
nên chỉ lo hạ 2 người đàn ông khỏe mạnh trước rồi xử lý cô gái sau cùng. Kế
hoạch của ông ta thật chu đáo, biết rõ không thể cự lại 2 người đàn ông khỏe
mạnh, ông đã khiến họ phải vướng tay vướng chân ở cái nắp hầm rồi bất thình lình
dùng xẻng, vũ khí của chính họ cung cấp để ra tay, không ngờ ông lại tính sai 1
bước khi quá xem thường cô gái yếu ớt.

Trói ông Hưng lại, cả 3 bắt đầu
đưa vào nhà, Thịnh móc điện thoại gọi công an đến, Bảo dội nước cho ông Hưng
tỉnh lại rồi dò hỏi chờ công an đến:
"Ông hãy kể thật tình về mọi chuyện đi,
chúng tôi đã báo công an rồi!"
Ông Hưng tái mặt trong khoảng khắc rồi lại
cười liên tục như một kẻ tâm thần, 1 lúc sau ông nói bằng một giọng nói ồm ồm
cực kỳ đáng sợ khác với giọng nói thường ngày mà ông hay giao tiếp:
"Bọn mày
thật là may mắn, nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong đâu!"
grrrrrrrrrrrrrrrrrruuuuuuuuuuuuu
tiếng gầm thật đáng sợ, ông Hưng nhìn Linh
cười ha hả như muốn tự trách mình đã sai lầm khi xem thường cô. Từ lúc đó ông
không hề nói gì nữa, hai cặp mắt nhắm lại như hồi tưởng lại những tội ác ngày
trước, cho đến khi công an đến phong tỏa hiện trường và đưa về đồn ông vẫn im
lặng 1 cách đáng sợ.
Sáng hôm sau, sau khi tường trình xong với công an, cả 3
mới biết sơ lược về lời khai của ông Hưng:

Thì ra, ông Hưng do chán
chuyện chăn gối với người vợ đã già nhưng có gia sản nên đã ngoại tình tư thông
với chị Dung mẹ thằng Tí, từ lúc bà Minh Hải chết vì bệnh dại cách đây 5 năm thì
căn nhà được cho thuê 3 lần, lần thứ 3 là vợ chồng anh Long chị Lan đã có 1 đứa
con trai 7 tuổi, mọi chuyện có lẽ vẫn yên bình nếu như ông Hưng không quá tham
sắc dục, thấy chị Lan có nhan sắc nên ông có mới nới cũ, dần dần ông ít gặp chị
Dung hơn mà cứ đến ve vãn Lan mỗi khi Long đi làm dù Lan nhiều lần cự tuyệt. Một
hôm vào khoảng 7 giờ tối Long bắt đầu đi trực ca đêm nên nhà chỉ còn mẹ con
Lan.
Đúng như dự đoán ông Hưng tiếp tục trêu ghẹo Lan, lần này ông không kiềm
chế được dục vọng nên bạo tay ôm ngang người Lan sờ mó, Lan vừa hét lên thì
thằng bé từ dưới nhà sau chạy lên nhìn mẹ hoảng hốt, ông Hưng cũng hốt hoảng
trong khi Lan vừa khóc vừa ôm con. Đột nhiên Long quay về nhà lấy nón để quên
trong gian sau thì thấy tình cảnh này trong nhà, trẻ con không biết nói dối,
thằng bé nói hết tất cả những gì nó chứng kiến mà không biết rằng nó đang hại cả
gia đình. Long đánh liên tiếp vào mặt ông Hưng mặc cho Lan can ngăn hết lời, ông
Hưng bỏ chạy vào gian sau lấy con dao thái lan để trên bếp đâm liên tiếp vào
Long cho đến khi anh gục hẳn, Lan nhìn thấy cảnh tượng đó cô hét lên kinh hãi
định bồng con bỏ chạy nhưng cả 2 mẹ con yếu đuối không thể thoát khỏi bàn tay
ông, 1 gia đình yên ấm tan vỡ chỉ vì dục vọng của một kẻ bên ngoài.
Dung đang
trên đường về nhà sau khi mua nón noel cho thằng Tí thì thấy ông Hưng ghé nhà
Lan, từ nãy giờ cô mím môi cắn răng theo dõi toàn bộ diễn biến trong nhà, quá
hãi hùng Dung bỏ chạy sau khi ông Hưng cắt cổ thằng bé nhưng không kịp, ông Hưng
đã nhanh mắt hơn, dường như kẻ phạm tội có nhãn lực cao hơn lúc bình thường rất
nhiều và họ ra đòn rất ngọt, Dung bất động chỉ sau 4 nhát đâm vào ngực.Từ đó
Dung bị gán cho tội bỏ nhà theo trai mà không ai biết rằng cô vẫn rất thương
thằng Tí và vẫn đang "nằm" gần nhà.
Câu chuyện là như thế đó, vụ việc bị
phanh phui cách đây hơn 1 tháng nhưng án mạng đó giờ vẫn chưa được tiết lộ vì
công an vẫn đang điều tra những lời khai của ông Hưng có đúng sự thật không vì
bên dưới nắp cống mà Thịnh ngã gục, người ta phát hiện thêm 2 thi thể cũng trong
tình trạng như 4 thi thể ban đầu.
Sẽ không có gì kỳ lạ nếu như chỉ là một vụ
án mạng bình thường, vấn đề tôi muốn nêu ra để bạn đọc cùng tôi tìm hiểu là làm
thế nào chị Dung xuất hiện trên dương gian để đi tìm thằng Tí mà thực chất là
cảnh báo Bảo? tại sao lại có file video 51kb có thể chứa được đến hơn 300 giây
film? ý nghĩ của con số 51 là gì? là tuổi bà Minh Hải? là tổng số người bị giết
(5+1=6)? là con chó mực(51)? là 5 thi thể trong 1 cái mộ trong đó có 1 em
bé?
Cho đến giờ này anh tôi vẫn còn bàng hoàng và không giải thích được, chỉ
có thể chờ kết luận của cơ quan công an.kính mong bạn đọc gần xa giúp
đỡ.

Hết rồi
Về Đầu Trang Go down
 
bí mật kinh dị trong tiệm net ( phần cuối)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
»  bí mật kinh hoàng vè phòng net phan4
»  Bí mật kinh hoàng trong tiệm net P3
»  Bí mật kinh hoàng trong Quán net!
» 5 phần mềm biên tập ảnh miễn phí dễ sử dụng trong Windows
» Cộng đồng Kinh Dị | Kênh Kinh Dị | KenhKinhDi.Com | Thế Giới Kinh Dị |

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Kênh thông tin giải trí dành cho teen việt :: ıllıllıTHẾ GIỚI GIẢI TRÍ ıllıllı ::  Thế Giới Truyện...!!! :: Truyện Ma-
Chuyển đến